Chó cắn!

Nhiều trai làng đến tán tỉnh và cũng nhiều mai mối đến dạm ngõ cho nhà này nhà nọ, nhưng chị không muốn, không phải chị kiêu sa gì, mà chị chỉ muốn thoát khỏi làng tôi bằng con đường học vấn. Chị ra phố thị học trung cấp, cả nhà cũng như đám bạn cùng lứa mừng cho chị thoát cảnh bần hàn của “nhà quê”. Học xa nhà, nhớ cha mẹ, các em, nhớ quê, yêu đương cũng bắt đầu từ đây. Source: fb.com/nghi.nguyenhuu.3363/posts/917004028485507
Chó cắn!
Chó cắn!

Chị hơn tôi dăm tuổi, với ai không biết, nhưng với tôi, chị đẹp, chỉ vậy thôi. Đó là tiềm thức của tôi từ hồi mới lớn!

Nếu cùng tuổi, tôi sẽ lấy chị làm vợ cho bằng được, nói vậy để thấy rằng đối với tôi chị đẹp chừng nào.

Nhiều trai làng đến tán tỉnh và cũng nhiều mai mối đến dạm ngõ cho nhà này nhà nọ, nhưng chị không muốn, không phải chị kiêu sa gì, mà chị chỉ muốn thoát khỏi làng tôi bằng con đường học vấn.

Chị ra phố thị học trung cấp, cả nhà cũng như đám bạn cùng lứa mừng cho chị thoát cảnh bần hàn của “nhà quê”.

Học xa nhà, nhớ cha mẹ, các em, nhớ quê, yêu đương cũng bắt đầu từ đây. Tình yêu đầu đời của chị là một gã cùng lớp, 2 người cùng cư xá nên hiểu và thông cảm nhau, những tưởng hạnh phúc vơi đầy sẽ đến với nhau trọn đời. Nhưng bố gã kia là công an nhân dân, còn ông nội chị thì năm xưa đi lính cho Tây, nên lấy nhau sẽ không hợp với thành phần giai cấp, và gã người yêu không thể thoát ra khỏi cái vòng kim cô mà bố mẹ đã mặc định cho gã ngay từ thời còn nhỏ.

Thế là xong, đời cứ vậy mà trôi, với chị học cho xong về quê là đủ. Nhưng không, một gã thư sinh con nhà gia giáo đến với chị, lúc này không phải chai lì nhưng chị đã dè dặt với tình yêu lắm rồi. Gã này miệng dẻo như kẹo kéo, nói trơn tru còn hơn bôi mỡ. Mỗi lần gặp nhau, gã thường để lại những câu nói ấn tượng nào là chưa bao giờ gặp người con gái nào như em, hay như anh sẽ cố gắng không bao giờ khóc vì mất em...! Mưa dần thấm đất, chị xiêu lòng.

Nghỉ hè chị dẫn gã về ra mắt, có lẽ nhìn thấy cảnh nghèo hèn làng tôi, thêm gia thất bần hàn nhà chị, gã chạy mất dép. Và không quên để lại cho chị một gánh nặng...

Chị có chửa, tạm dừng công danh, về quê sanh nở.

Cũng may người làng tôi không kỳ thị, bạn cùng lứa hay động viên chị vượt qua khó khăn, luôn bên chị, giúp đỡ chị.

Bé gái sanh ra dễ thương kháu khỉnh được xem như con chung của làng, ai cũng dành bế, dành giữ.

Có điều buồn là cháu bị câm, bao nhiêu năm người làng bế đi khắp nơi chữa chạy nhưng vô vọng! Ai ai cũng động viên nhau cháu đẹp như thiên thần vậy là được rồi.

Một ngày, hôm đó là ngày gì không rõ nhưng chị em tập trung đông đủ tại nhà văn hoá làng liên hoan, vui chơi nhảy múa. Bé gái cũng có mặt, năm đó hình như bé vừa tròn 6 tuổi chuẩn bị vào lớp một trường khuyết tật.

Chị em đang vui chơi, nói chuyện rôm rả, có lẽ cũng hoà theo không khí hay có những điều khó hiểu không lý giải được, bé đột nhiên phát âm 2 tiếng: “Đàn ông!”

Rất ngạc nhiên, mọi vui chơi dừng lại, hướng về bé, chị em xúm lại động viên bé nói tiếp. Có lẽ do phấn khích, nhìn thấy chú cún chạy ngang qua, cháu phát âm tiếp: “Con chó!”

Tất cả chị em reo lên vui mừng!

Nguyen Huu Nghi

Bài về chủ đề Giới trẻ:

Đăng nhận xét

Mới hơnCũ hơn

Biểu mẫu liên hệ