Nghề "thương người" ở Sài Gòn...

Ở Sài Gòn, có một nghề chỉ duy nhất nơi này có - một nghề "không tên, không tuổi nhưng lại có danh phận đặc biệt" trong lòng thành phố hoa lệ, bặt thiệp này - Nghề "thương người" - Một nghề chẳng có sử sách hay kỷ lục Guinness nào ghi nhận. Sanh thời, khi miêu tả ngắn gọn về Sài Gòn, học giả Vương Hồng Sển từng viết "Sài Gòn tạp pín lù". Cách ví von này được tạm dịch nôm na là "Sài Gòn thập cẩm", khi ở đây cái gì cũng có: từ món ngon đến đồ dở, từ người tốt đến người xấu, cả rất giàu và rất nghèo, thượng vàng hạ cám, đủ mọi thành phần, mọi hoàn cảnh, mọi xuất thân. Source: https://fb.com/tuanmaisg/posts/2955303508042664


Sài Gòn, có một nghề chỉ duy nhất nơi này có - một nghề "không tên, không tuổi nhưng lại có danh phận đặc biệt" trong lòng thành phố hoa lệ, bặt thiệp này - Nghề "thương người" - Một nghề chẳng có sử sách hay kỷ lục Guinness nào ghi nhận.

Sanh thời, khi miêu tả ngắn gọn về Sài Gòn, học giả Vương Hồng Sển từng viết "Sài Gòn tạp pín lù". Cách ví von này được tạm dịch nôm na là "Sài Gòn thập cẩm", khi ở đây cái gì cũng có: từ món ngon đến đồ dở, từ người tốt đến người xấu, cả rất giàu và rất nghèo, thượng vàng hạ cám, đủ mọi thành phần, mọi hoàn cảnh, mọi xuất thân.

Sài Gòn dung nạp đủ mọi hạng người. Hết thẩy họ đều cảm thấy dễ sống hơn bất cư nơi nào. Đến đây, ở thời gian, họ tự nhận mình là người Sài Gòn, không so đo xuất thân, cơ hội và may rủi chia đều cả. Với họ, cho dù đó là lớp cư dân bản xứ, là kẻ sa cơ đã trót "trao thân gửi phận" hay thậm chí chỉ là người nhỡ đường thì Sài Gòn luôn là một phần ký ức sống động nhất, đẹp đẽ nhất vẫn mênh mễnh mà chỉ khi rời xa mới thấy nhớ nhiều.

Nên ở Sài Gòn này, thi thoảng vẫn thấy giữa cuộc mưu sinh, ai đó sẽ vẫn mải mê cho những hành trình, những chuyến đi và những lần trở về. Bao lần về là bấy nhiêu câu chuyện dặm dài để rồi nhung nhớ... Để khi đã ở, ai cũng có một chỗ của mình ở Sài Gòn. Thành phố như người mẹ bao dung hết thẩy những đứa con tứ xứ, bất kể cũ mới mà chỉ còn là một – Người Sài Gòn.

❖❖❖


Sài Gòn là thế. Ở thương, đi nhớ! Đó là một thành phố phồn hoa giữa dòng người ngày ngày vẫn hối hả bon chen chạy đua với đời. Nhưng đâu đó, trong từng con hẻm, góc phố kia, những điều bình dị nhất về tình người vẫn luôn lấp lánh, đủ để ta thấy thêm yêu cuộc sống này.

Nghề "thương người" trên mảnh đất hào sảng này, có mặt ở tất cả khắp mọi nơi tại Sài Gòn, từ con đường lớn, cho đến những góc hẻm chật chội nhất. Người ta vào nghề bằng rất nhiều cách khác nhau, nhưng cái tiêu chí cơ bản nhất mà mỗi người trong nghề cần có được đó là tấm lòng & tình thương.

Nhưng khi hỏi ra thì do người viết bài này suy nghĩ sâu xa thôi, chứ họ vào nghề chẳng cần tiêu chí cơ bản hay nâng cao nào cả. Mà đơn giản là họ thích giúp đỡ những người khó khăn hơn mình.

Loay hoay suy nghĩ mãi mà người viết về đến nhà lúc nào cũng chẳng hay biết, nhìn qua xào đồ mình phơi trước sân chẳng biết nó biến đi đâu lúc nào không hay, lúc nãy trên đường về còn sợ ướt. Chợt! Chú tám bên nhà vọng sang:

"Đồ con chú lấy vô rồi nè, qua mà lấy mưa lớn quá".

Vậy đó! Chỉ vậy! Chẳng ghét, chẳng giận, chằng hờn; mà chỉ có thương. Họ đến từ nhiều nơi, từ lạ cũng thành quen, mà rồi họ nguyện ở lại đây cho trọn một đời.

Hoàng Trường, Nhật Nam

Đăng nhận xét

Mới hơnCũ hơn

Biểu mẫu liên hệ