
Nhiều người nhìn vào linh mục. Một số người xem chúng ta như những nhà lãnh đạo tinh thần, những người khác như những người dẫn dắt đạo đức, và một số người như "trung tâm quyền lực" của Giáo hội. Chúng ta bị bao quanh bởi những kỳ vọng như bằng cấp, danh hiệu, trách nhiệm, vô số đại chúng ta ăn mừng, những lời dạy chúng ta trao đi, sự an ủi chúng ta mang lại.
Nhưng sau khi dành thời gian lắng nghe những câu chuyện tại Trung tâm Nazareth, tôi nhận ra một điều mà chúng ta hiếm khi nói về, đằng sau những chiếc áo vest và sự tôn kính là một sự thật mà chúng ta thường quên rằng những linh mục là con người sâu sắc, đau đớn.
Tại Trung tâm Nazareth, tôi không gặp "thất bại" hay "người đàn ông ngã xuống. " Tôi gặp những người anh em, bị thương, mệt mỏi, choáng ngợp, nhưng vẫn vô cùng khao khát Chúa. Tôi nghe những câu chuyện khiến tôi phải dừng lại. Những câu chuyện mệt mỏi không ai thấy. Những câu chuyện cô đơn nên im lặng nó trở thành một cái bóng. Câu chuyện về những người đàn ông cố tỏ ra mạnh mẽ vì tất cả, nhưng không có ai mạnh mẽ vì họ. Câu chuyện về những linh mục mang nặng của nhiều linh hồn... trong khi không có ai mang theo của họ.
Và hết lần này đến lần khác, tôi thấy bản thân mình nghĩ rằng chúng ta thuyết giảng về chữa lành, nhưng đôi khi chúng ta lại là những người đang chảy máu lặng lẽ. Chúng ta lắng nghe nỗi đau của mỗi người, nhưng hiếm khi có người lắng nghe nỗi đau của chúng ta. Tôi học được rằng đó là mặt tối của linh mục, không phải là bê bối, không phải tội lỗi, mà là cuộc chiến yên tĩnh, vô hình bên trong một người đàn ông cố gắng thể hiện sự thánh thiện trong khi mang theo những vết thương mà anh ta không có chỗ để thể hiện. Một khoảnh khắc cô lập có thể trở thành một cái bẫy. Một nhu cầu cảm xúc không đáp ứng duy nhất có thể phát triển thành sự tổn thương nguy hiểm. Khi một linh mục không được hỗ trợ, không đồng hành hoặc bị phớt lờ trong nhân tính của mình, ma quỷ không cần phải la hét. Một lời thì thầm là đủ.
Rất nhiều người trong chúng ta tiếp tục mục vụ của mình với một nụ cười, trong khi cơn bão trong lòng đang bùng nổ, cơn bão mà giáo dân không bao giờ để ý, cơn bão mà thậm chí những người bạn đồng hành cũng bỏ qua. Nhưng mặt tối mà tôi gặp ở Trung tâm Nazareth không phải là kết thúc của câu chuyện. Bởi vì giữa màn đêm ấy, tôi cũng thấy sự duyên dáng. Tôi đã thấy những người đàn ông khám phá lại bản thân. Tôi đã thấy các linh mục chậm rãi học cách thở trở lại, để tin tưởng một lần nữa, để hy vọng một lần nữa. Tôi thấy Chúa làm việc lặng lẽ ở những nơi tan vỡ, nhắc nhở chúng ta rằng sự yếu đuối không phải là điều xấu hổ, đó là một cánh cửa.
Khi các linh mục được cộng đồng hỗ trợ, khi họ được đối xử không phải là thiên thần mà là con người được phép nghỉ ngơi, được khóc lóc, được cầu cứu, một điều gì đó đẹp đẽ xảy ra và họ lại trỗi dậy. Không như những người đàn ông hoàn hảo, nhưng như những người đầy tớ khiêm tốn hơn, có lòng nhân ái hơn.
Linh mục không cần ngưỡng mộ.
Họ cần sự hiểu biết.
Họ không cần bàn đạp.
Họ cần tình bạn chân thành.
Họ không cần phải bị đối xử như hoàn hảo.
Họ cần tự do để trở thành con người.
Bởi vì khi chúng ta tôn vinh nhân loại của các linh mục, bản thân linh mục sẽ trở nên ít đi về áp lực và sự cô lập và nhiều hơn về ân sủng, một lời nhắc nhở sống động rằng Chúa chọn đất sét mỏng manh, không phải đá mài bóng. Và có lẽ điều quan trọng nhất mà tôi học được ở Trung tâm Nazareth là đằng sau mỗi vòng cổ áo là một trái tim cũng cần sự dịu dàng, lòng thương xót và tình yêu. Không phải vì chúng ta yếu đuối, mà vì chúng ta là con người.